Mùa Nhớ

Thủ vĩ ngâm

Ai biết đường xưa có nhạt nhoà?
Bao mùa tiếp nối những chia xa
Ve sầu ru mãi khung trời hạ
Phượng đỏ thắp hoài khối lửa hoa
Vì đã chìm theo cơn ảo mộng
Em nào thấu hiểu khúc buồn ca
Ta ôm kỷ niệm làm nguồn nhớ
Ai biết đường xưa có nhạt nhoà!

Phạm Thảo

Nhớ Mùa Hạ Cuối

Ta ngồi nhặt nắng nhạt chiều nay
Trải lệ hong khô phía cuối ngày
Kỷ niệm về thương mùa hạ cũ
Hoàng hôn níu lại khúc tình say
Xin trao phượng đỏ cho màu nhớ
Gom hết ve sầu gởi gió bay
Biết ngỏ cùng ai thời mộng ước
Thôi đành nuối tiếc chuốc chua cay.

Phạm Thảo

Nghĩ Về Đường Thi

Thi đường chớ phải gượng người ơi
Bởi thế đừng nên đỗi nặng lời
Nghĩa tứ thành thơ hoài tạo cảm
Vần niêm đối luật mãi cho đời
Riêng dành lỗi bệnh đề ai giỏi
Những để tình tâm chọn ý ngời
Đã sống muôn màu bao nhục tủi
Ta cùng với chữ thoả ngàn khơi.

Phạm Thảo

Bến Xuân

Quá giang qua chuyến bến thuyền đông
Rạo rực trong tim đón nắng hồng
Mai cúc vàng khoe gam sắc thắm
Bướm ong vui lượn giấc mơ nồng
Thả hồn ngây ngất trên trời đất
Hoà nỗi hân hoan tận cõi lòng
Khấp khởi bao ngày mùa tiếp nối
Huy hoàng xuân mới thoả chờ mong.

Phạm Thảo

Hoài Mơ

Em là cánh mộng chắp vào thơ
Để kẻ tình si mãi thẫn thờ
Ngày chuốc nhớ, chìm cơn huyễn hoặc
Đêm gom chờ, đắm giấc ngu ngơ
Bởi thương mây gió đời phiêu bạt
Nên gánh phong sương kiếp " dại khờ"
Lãng tử thôi đành ôm héo hắt
Ru hồn lạc điệu những hoài mơ.

Phạm Thảo

Thôi Xót Xa

Thầm thì chi nữa, rứa là thôi
Duyên nợ từ đây cách biệt rồi
Có nhớ bảo sao đừng nghĩ ngợi
Còn thương thử hỏi chẳng bồi hồi
Lời thơ ngày ấy phai màu thắm
Nốt nhạc hôm nào hoá nguyệt côi
Dẫu xót xin đành chôn dĩ vãng
Mơ màng âu đó cũng xa xôi!

Phạm Thảo

Tình Xa

Ta biết hoa nào mãi sắc hương!
Tình xa khắc khoải mấy ai tường
Dòng thơ ngày cũ còn ghi dấu
Nét mực bây chừ đã khói sương
Đốt đuốc tìm trăng soi nguyệt tận
Trèo non hái lá vá tim hường
Trăm năm biến chuyển trong trời đất
Người sẽ về đâu cách dặm đường.

Phạm Thảo

Nợ Một Mùa Đông

Lưu thủy đối

Tịch buồn ta nợ một mùa đông
Hay gió vô tư nhạt má hồng
Quán trọ âu sầu ngày tiếc nhớ
Nhành đào ủ rũ buổi chờ trông
Phải chăng bởi nụ hôn dang dở
Nên bến thề xưa đã đổi lòng
Quay gót lãng du đời lữ thứ
Ôm hoài giấc mộng vụt qua song.

Phạm Thảo

Tình Thơ

ngũ độ

Thu tàn gởi vội mấy vần thơ
Bởi ngọn nồm đông cứ ỡm ờ
Gió khẽ đưa cành- lay ảo mộng
Tim nồng giục bút- thả hồn mơ
Tình nhân mở dạ hoà câu chữ
Lãng tử ru lòng quyện khúc tơ
Hẹn ước còn đây người mỗi ngả
Tìm trong lối cũ chỉ xa mờ

Phạm Thảo

Đợi Em Mùa Thu

Bởi thương một áng mây vàng
Đời ta còn mãi lang thang bên trời
Bằng lăng tím đợi chơi vơi
Mà trông cánh phượng rong chơi cuối hè

Nhặt tìm xao xác tiếng ve
Cất trong miền nhớ, thu khe khẽ về
Đêm sương rơi một khúc quê
Ánh trăng nghiêng bóng tìm về lối xưa

Miền thương thao thiết gọi mùa
Nghe trong cánh vạc đêm mưa vọng tìm
Heo may lạnh nhói buồng tim
Miên man đợi một cánh chim ngang trời

Một mình đếm lá vàng rơi
Từ trong phố cũ những lời yêu thương
Chuông xa đổ xuống vô thường
Cỏ hoa khẽ hát bên đường em sang.

Phạm Thảo