Nợ Một Mùa Đông

Lưu thủy đối

Tịch buồn ta nợ một mùa đông
Hay gió vô tư nhạt má hồng
Quán trọ âu sầu ngày tiếc nhớ
Nhành đào ủ rũ buổi chờ trông
Phải chăng bởi nụ hôn dang dở
Nên bến thề xưa đã đổi lòng
Quay gót lãng du đời lữ thứ
Ôm hoài giấc mộng vụt qua song.

Phạm Thảo

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.