Nốt Lặng Bến Tương

Chiều rơi tự khúc giữa vô thường
Gánh nặng đò tình đỗ bến tương
Gió thoảng thâm trầm gieo nỗi nhớ
Người về lặng lẽ vấp cung thương
Đành thôi mộng cũ nhoà ân ái
Để lối hoa xưa rực phố phường
Đập vỡ gương* chi rồi chuốc tủi
Thời gian nhạt bóng mấy ai tường.

Phạm Thảo

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.