Em Về Sưởi Ấm Tình Đông

Em về sưởi ấm khoảng trời đông
Vạn lối đơm hoa rực ánh hồng
Gói trọn niềm thương đà cháy bỏng
Vo tròn nỗi nhớ thoả chờ trông
Thời gian ấy cỏ cây khoe sắc
Hạnh phúc đây ngày đá trổ bông
Đã vẹn tình trao dù cách trở
Bên nhau dệt chữ ái ân nồng.

Phạm Thảo

Hỡi Ôi

ndt

Những mấy ai là hiểu được tôi
Vì xưa sợ ngỏ, tiếc hay hồi…
Âm thầm chuốc mãi tình đơn độc
Ảo não ôm hoài phận cút côi
Biết nỗi đau nầy chưa dạn tỏ
Đành duyên khổ nọ cũng lâu rồi
Nên rằng kiếp vậy nào đâu cưỡng
Nhận lấy u buồn tủi “hỡi ôi!”

Phạm Thảo

Một Thuở Yêu Người

Một thuở yêu rồi trải gió sương
Nào hay sóng dậy giữa vô thường
Người đi cỏ lặng... bên thềm cũ
Ngõ phố xưa... hoa rụng tím đường
Thấp thỏm trăng gầy bao tháng đợi
Mơ màng giấc ảo mấy cung thương
Phiêu du khắp nẻo âu tình bạc
Ngoảnh mặt ghì đau khắc dặm trường

Phạm Thảo

Lạc Bươc Trời Đông

Ndt,ltt,ntv

Bao lần lạc bước giữa trời Đông
Bởi kiếp phù du nặng cõi lòng
Mãi nhớ nên hồn luôn ảo mộng
Hoài thương phải dạ cứ cô phòng
Muôn đời sỏi đá còn nương tựa
Một thuở con người  vẫn ngóng trông
Biết hỏi trên đời bao nghiệt ngã
Cho tình lặng giấu những chờ mong!

Phạm Thảo

Ký Ức Vợi Xa

Lặng lẽ chiều trôi ngả bóng tà
Đâu còn kỷ niệm tháng ngày qua
Mơ màng thủa ấy- thiên tình sử
Rực rỡ  hôm nào- vạn đoá hoa...
Lối cũ rêu phong nhoà lệ tủi
Đường dài cỏ úa đẫm mưa sa
Ngồi ôm dĩ vãng hoài thương nhớ
Ký ức nồng nàn mãi vợi xa

Phạm Thảo

Ghép Từ

Ndt,ltvt,ntvv,bl

Đau đầu khắc khoải nặn bài thơ
Bắt bẻ nhiều chi cũng lập lờ
Lỗi đó...  ê chề gieo ảo mộng
Câu kìa... vớ vẩn cõng tà mơ
Mài nghiên rã mực đành tan tác
Hạ bút mòn văn phải thẫn thờ
Chảnh choẹ thường hay cùng lắm nỗi
Thôi thời nhã nhặn khỏi mà trơ!

Phạm Thảo

Thơ Say

Ndt

Mãn chén tiêu sầu dệt đoản thơ
Vườn ai thoáng liễu rủ sương mờ
Câu từ nhảy múa cùng mây bạc
Ý luật neo ghì những nẻo tơ
Tỉnh giấc- duyên buồn ôm khẽ mộng
Say lòng- nghiệp khổ bỏ thầm mơ
Thà như ngọn gió- đời du tử
Gạt hết phiền ưu quẳng thẫn thờ

Phạm Thảo

Nhủ Lòng

Ndt

Làm thơ đặng trải chút thanh ngời
Cảm xúc dâng trào mãi quyện khơi
Chớ để lu mờ theo lỗi, bệnh
Đừng đem giỏi tốt phụ niêm, lời
Tâm đề chữ thoả- tình không cạn
Ý hạ câu tròn- nghĩa chẳng vơi
Đã nhủ say cùng thi với hoạ
Hèn sang rứa cũng bởi do trời!

Phạm Thảo

Thương Chiều

Cứ mỗi chiều chiều ngắm lá rơi
Thương ai nhuộm tím phía chân trời
Ngàn năm cách nghĩa không hề nhạt
Vạn hướng xa tình chẳng thể vơi
Giậu cũ tìm hoài đôi mắt biếc
Đường xưa ngóng mãi ánh trăng ngời
Khi nao đã trót lời hò hẹn
Trọn kiếp ta đành gọi "nguyệt ơi!"

Phạm Thảo

Chạm Thu

Giao cổ đối

Chạm ngỏ thu về động tiếng tơ
Chiều lam khói toả lẫn sương mờ
Hồn thơ thoả thích- Bồng Lai đợi
Lối mộng say sưa- Hạnh phúc chờ
Phiến lá buồn... rơi trên nỗi nhớ
Hoài trong dạ tưởng... khúc tình mơ
Liêu xiêu đọt nắng vương mùa cũ
Một chút hương yêu, chút thẫn thờ!

Phạm Thảo